Cũng phải, chuyện chặn giết tàu hàng này tuy trong mắt kẻ dưới là đại sự, nhưng đối với một thế lực khổng lồ như Cố gia, việc phái một vị quý nhân dòng chính đến xử lý, phần lớn chỉ là để tỏ vẻ tôn trọng Thánh Nhân Tông Môn — nếu không phải sự việc vừa vặn xảy ra ở đây, mà là ở một nơi sơn dã nào khác, e rằng cũng chỉ phái một quản sự cấp cao là cùng.
Mà cho dù người đến là quý nhân dòng chính, cũng chỉ là đối đãi theo lễ tiết. Chuyện đích thân thẩm vấn những người liên quan đến vụ án, lại không đủ tư cách để đại nhân vật bực đó phải tự mình ra mặt.
Trần Ngôn nghĩ thông suốt điều này, trong lòng liền nhẹ nhõm đi nhiều.
Sau đó, một gã tôi tớ trong tông môn dâng lên một bản ghi lời khai do Trần Ngôn thuật lại trước đó. Hắn nhận lấy xem qua một lượt.
“Triệu Sơn Hà, những điều ghi trên đây, có phải là nội dung ngươi đã tự mình kể ra mấy ngày trước không? Có gì sai sót không? Nếu không có sai sót, ngươi hãy ngẫm lại xem, có gì cần bổ sung chăng?”, gã mập tên Cố Tửu hỏi.
