Trần Ngôn vừa nói, mặt vừa lộ vẻ xấu hổ, đỏ bừng cả mặt cúi đầu xuống.
Nhát gan không dám ra chiến trường?
Cố Tửu nghe vậy thì cười khẩy, trong mắt bất giác lộ ra mấy phần khinh thường, nhưng nhanh chóng thu lại.
“Nói vậy, trong sổ sách ở quan, tổng cộng chiến công của ngươi chỉ có bốn năm cái đầu?”
“Ờm, thực ra… một cái cũng không có.” Giọng Trần Ngôn càng thêm ngượng ngùng, chậm rãi nói: “Cái đó… ngài đã là tham quân của Trấn Tướng Phủ ở Tuyết Nhai Quan, ngài tất nhiên biết rằng, ở Tuyết Nhai Quan, thực ra… bán đầu của Hung Súc tộc để kiếm tiền, chưa chắc, chưa chắc… ừm, chưa chắc đã phải bán cho nơi ghi nhận chiến công của Trấn Tướng Phủ.”
