Cảnh tượng vạn vật tranh nhau sinh sôi khiến Trác Mính đắm chìm trong đó.
Nàng dần quên mất mình phải kết đan, theo chân Trần Mạc Bạch đi khắp Bạch Giang và Mạc Hà.
Bên bờ Tiêu quận, nàng nhìn Vân Mộng Trạch sóng cả cuộn trào, cảm nhận sự xói mòn đất đai tuy chậm chạp nhưng không thể tránh khỏi ở xung quanh, thấp thoáng dường như thấy được cảnh tượng thuở hồng hoang sơ khai, khi đại địa còn chưa trồi lên khỏi mặt nước, Thiên Hà Giới bị biển cả vô tận nhấn chìm.
Cảnh tượng này khiến nàng khẽ chau mày, tim thắt lại, nỗi lo âu trong lòng dần dâng lên, thậm chí còn có cảm giác ngột ngạt không thở nổi.
Đúng lúc này, một tiếng chuông vang lên, đánh thức Trác Mính.
