Ngọc phù chớp động ánh sáng, nghĩa là Vương Đào Hoa rất có thể đang ở dưới vùng biển sương mù này, trừ phi nàng vô tình ném ngọc phù vào trong.
"Lẽ nào nàng bị kẹt ở trong đó?"
Trần Thanh Nguyên nhìn chằm chằm vào vùng biển phẳng lặng như mặt nước này, lẩm bẩm một mình.
"Với bản lĩnh của nàng ta, nếu bị mắc kẹt thì không phải là chuyện nhỏ."
Suy nghĩ hồi lâu, Trần Thanh Nguyên quyết định đi vào xem xét.
