Đề nghị này của Vương Đào Hoa, chính hợp với ý của Trần Thanh Nguyên.
Hai người nhìn nhau, không cần nhiều lời, vô cùng ăn ý.
Trong không gian quỷ dị chưa biết này, hai người kề vai sát cánh, hành sự cẩn thận.
Cứ đi được một đoạn đường, lại phải dừng lại để làm việc chính.
Cái gọi là việc chính, đương nhiên là thu thập tài nguyên.
