Long Lôi Ngự Pháp — Lôi Đình Vạn Quân!
Ầm ầm ầm! Khi long trảo của bạch long ấn xuống hư không, vô số đạo lôi đình trắng rực to bằng cánh tay trẻ nít trút xuống như mưa bão, chính xác đánh vào đám yêu nghiệt đang hoành hành trong thành. Rắn điện cuồng vũ, tiếng sấm chấn thiên, từng mảng yêu nghiệt gào thét thảm thiết trong luồng sấm sét chí dương chí cương, lập tức hóa thành tro bụi!
Minh Uyên Vương vẫn sừng sững bất động dưới cơn mưa sấm sét, làn hơi nước đen kịt bao phủ quanh thân lặng lẽ hóa giải những tia điện đánh tới hắn.
Đối mặt với uy áp của bạch long, trong đôi mắt hắn không hề có chút sợ hãi nào, chỉ có mối hận thù tích tụ ngàn năm và lòng đố kỵ ăn sâu vào xương tủy, bị những từ như "huyết mạch chính thống" châm ngòi hoàn toàn.
“Bạch long ngu muội! Kẻ đáng chết là ngươi!” Minh Uyên Vương gầm lên một tiếng đầy oán độc, thân thể đột nhiên bành trướng, biến dạng dữ dội! Xương cốt của hắn phát ra những tiếng răng rắc đến rợn người, huyết nhục thì co giật, kéo dài như vật sống.
