Từ Phượng Niên gặm xong dưa hấu, hỏi: "Ngươi có muốn tham gia cuộc biện luận này không? Nghe nói chỉ cần tùy tiện thắng vài người, còn có ích hơn cả thi đỗ công danh."
Vị thư sinh chỉ cắn vài miếng dưa hấu cười lắc đầu, tự giễu nói: "Từng có may mắn tham dự một lần, mới nói được vài câu đã bị người ta đuổi ra ngoài. Cũng không biết là thắng hay thua, hẳn là đã thua. Vị sĩ tử họ Viên biện luận với ta, chắc sẽ được ghi nhận là đã khiến một người rời đi nhỉ."
Từ Phượng Niên liếc mắt thấy nữ đạo sĩ Hứa Tuệ Phác ra khỏi Báo Quốc Tự, đi thẳng đến đây. Hắn làm như không thấy, chỉ nhìn thư sinh trước mắt, mỉm cười nói: "Đây chẳng phải là chuyện thường tình sao? Ta đoán lúc biện luận, ngươi chỉ ngồi trơ trọi một mình, phải chăng?"
Nữ đạo sĩ vừa đi tới cất tiếng: “Điện hạ lần này đoán sai rồi.”
Từ Phượng Niên vẻ mặt bừng tỉnh nói: “Là Hứa tỷ tỷ dẫn vào sao?”
