thổi phồng thanh thế, biết đâu vài năm sau sẽ là người nổi danh trong Phong Ba Lâu. Ta có quen một lão huynh đệ, sáu bảy năm trước từng bỏ ra bốn mươi lạng bạc để qua đêm với một cô nương trẻ ở Bình Tử Hạng. Công tử đoán xem thế nào? Giờ nàng đã là hồng bài của Phong Ba Lâu rồi! Đừng nói làm chuyện kia, chỉ cần gặp mặt, ngồi cùng một đám người nghe một khúc nhạc thôi cũng phải mất mười lạng bạc. Huynh đệ kia của ta tuy gia cảnh cũng khá giả, nhưng cũng không thể chi trả nổi nữa. Công tử nếu có người quen dẫn đường, một đêm cũng chỉ tốn hai ba mươi lạng bạc thôi. Hầy, nhìn cái miệng thối của lão Tôn này xem, cái gì mà "cũng chỉ hai ba mươi lạng". Tóm lại, nếu công tử muốn thừa hứng mà đi, thừa hứng mà về, thì Bình Tử Hạng là lựa chọn hàng đầu. Đại khái nắm rõ đường lối bên trong, lại có tiền thì hãy đến Phong Ba Lâu, như thế sẽ ổn thỏa hơn.
Từ Phượng Niên vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, nói:
Tôn lão ca, chỉ vì những lời này của lão, ấm trà này đừng mời ta nữa. Thiện ý xin ghi nhận, nhưng tiền vẫn phải trả, coi như lão ca đã giúp ta bớt đi một khoản tiền oan. Bao nhiêu tiền, cứ tính đi.
Chưởng quỹ cũng không khách sáo từ chối, giơ ngón cái khen ngợi:
Nhìn là biết công tử là người phúc hậu.
