Vị kiêu hùng ma đạo Bắc Mãng duy ngã độc tôn vươn vai, chậm rãi bước tới, mặc cho mưa rơi ướt áo, làm nổi bật vóc người thon dài nhưng không quá nóng bỏng, nói: “Hoàng Bảo Trang cuối cùng cũng chết rồi.”
Từ Phượng Niên đứng tại chỗ, mím môi không nói. Trong lòng chỉ muốn tự tát vào miệng mình, đáng cho cái miệng quạ đen này! Càng thêm hối hận vì không mang theo đao Xuân Thu và Xuân Lôi!
Hai người cách nhau chưa đầy hai mươi bước, Hồng Thử lần đầu tiên nhìn thấy vị đại ma đầu này, đã sớm coi cái chết nhẹ tựa lông hồng. Từ Phác thì là lần thứ hai, khi đó thành chủ Đôn Hoàng là “Nhị Vương”, tức cô của Hồng Thử, đã giao chiến với Lạc Dương, y từng đứng trên đầu tường thành quan sát từ xa nhưng không nhìn rõ mặt. Thế nhưng khí thế trên người Lạc Dương, không ai có thể giả mạo được, ngay cả Thác Bạt Bồ Tát cũng không thể. Sát khí của vị ma đầu áo trắng này độc nhất vô nhị, trăm năm giang hồ chỉ có một!
Cho dù nhìn gần Lạc Dương, thấy có vài phần tướng mạo của nữ tử, nhưng Từ Phác vẫn sống chết không tin nàng là một nữ nhân.
Chỉ có Từ Phượng Niên, kẻ từng nếm mùi đau khổ tại Quải Kiếm Các ở Phi Hồ Thành, mới biết rõ trong lòng, nàng đích thực là nữ tử, vừa có Thiên Nhân tướng lại mang Long Phi tướng, miệng ngậm Lí Châu, lại còn trẻ tuổi vô cùng. Điều đáng chết là thiên phú trác tuyệt của nàng đủ để sánh ngang với Lý Thuần Cương.
