Thế nhưng nàng chỉ khẽ “hử” một tiếng, lại đưa hai ngón tay ra, kẹp lấy thanh phi kiếm thông linh có phần kỳ lạ này, chợt hiểu ra: “Ngô gia Dưỡng Kiếm Bí thuật. Dường như thiên phú kiếm đạo của ngươi cũng chẳng khá hơn tài múa đao của ngươi là bao, trên người có tổng cộng mười hai thanh phi kiếm, mà chỉ có món đồ chơi nhỏ này là kiếm thai đại thành.”
Lần đầu tiên bị chế giễu về thiên phú, Từ Phượng Niên không hề nhảy dựng lên chửi bới, chỉ lặng lẽ đứng yên tại chỗ. Từ Phác và Hồng Thử tâm ý tương thông, đều dừng bước, tạo thành thế chân vạc bao vây nữ tử áo trắng.
Cơn mưa lớn dần tạnh.
Nơi này không có núi, nên không thấy được cảnh núi non xanh dần sau cơn mưa.
Lạc Dương hỏi: “Ngươi là nửa đệ tử của Lý Thuần Cương, chuyện này ta có nghe qua. Nhưng ngươi có quan hệ gì với Đặng Thái A? Tốt nhất là các ngươi nên có quan hệ gì đó, ta một đường giết đến đây chính là muốn truyền lời cho vị kiếm khách vừa mới nhập cảnh giới Kiếm Tiên này, muốn cùng y một trận.”
