Nhị tỷ thanh nhã đại khí, trong số các con của Từ gia, nàng là người có phong thái đại tướng nhất. Nhưng Từ Vị Hùng nổi tiếng hơn cả là tính cách cố chấp. Từng có văn đàn cao hiền viết danh thiên truyền thế, trong đó có câu “đại hành bất cố tế cẩn, đại lễ bất từ tiểu nhượng”, được lưu truyền rộng rãi, được sĩ lâm Nam Bắc hết mực tán dương. Đến chỗ Từ Vị Hùng, người bình phẩm thơ văn thiên hạ tại Thượng Âm học cung, câu đó lại nhận được lời bình “không câu nệ tiểu tiết sao có thể đi ngàn dặm, không từ chối tiểu nhượng sao có thể gọi là đại lễ”. Vị danh sĩ phương Bắc vừa là thi đàn cự phách lại vừa là cao thủ cờ vây tức giận không chịu nổi, viết thư đến Thượng Âm học cung, lời lẽ sắc bén. Từ Vị Hùng không thèm để ý, lão ta liền một hơi liên tiếp viết tám phong thư, nói là thư, kỳ thực tính chất không khác gì hịch văn. Cuối cùng, lão còn ngàn dặm nam hành, muốn cùng Từ Vị Hùng trên bàn cờ mười chín đường phân cao thấp. Từ Vị Hùng cũng không nói nhiều, trước khi ứng chiến đưa ra một lời cá cược, nếu nàng cầm quân đen mười ván liên tiếp bất bại, lão ta sẽ gác bút. Lão ta tự tin kỳ lực đứng hàng đầu, vui vẻ đồng ý. Kết quả không chút hồi hộp, lão thua liên tiếp mười ván. Lão học giả muối mặt lủi thủi quay về phương Bắc, mật thư khẩn cầu vị Thập Cửu tiên sinh này đừng nói với thế nhân về chuyện cá cược đó, rồi tiếp tục giảng dạy tại thư viện lớn nhất phương Bắc. Từ Vị Hùng cũng phúc hậu, không hề rêu rao, chỉ khi hồi âm viết ba câu: Người mà không giữ chữ tín, sống để làm gì? Lời nói và việc làm trái ngược, đúng là một lão tặc! Dạy dỗ văn chương gì, làm lỡ dở con em người ta.
Lão đầu tức đến hộc máu, bệnh nặng không dậy nổi, chuyện cá cược cờ vây ở học cung này mới vỡ lở. Giới văn đàn dĩ nhiên là bụng dạ khó chịu, cho rằng nữ tử này được lý không tha người. Về phần kỳ sĩ trong thiên hạ, họ bỗng nhiên kinh ngạc nhận ra khi xem lại các ván cờ của Từ Vị Hùng, hễ nàng cầm quân đen thì chắc chắn bất bại! Tuy nói thế cờ tọa tử vốn đã hạn chế ưu thế đi trước của bên cầm quân trắng, nhưng nếu nói như Từ Vị Hùng, số ván cờ đã sớm vượt trăm, lại đều là giao đấu với các danh thủ trong kỳ đàn đương thời mà vẫn có thể cầm quân đen bất bại, thì quả thực là một kỳ tích.
Những chuyện này là đại sự, nhưng Từ Phượng Niên còn biết một vài chuyện vặt vãnh hơn. Nhị tỷ có bệnh sạch sẽ, hơn nữa mọi vật trong khuê phòng của nàng đều được sắp đặt rất cầu kỳ, gần như đến mức cứng nhắc, một cái bình, một cây bút, một cái nghiên mực, một cái ghế, một cái giường, một cái lò, một quyển sách, vân vân, mười mấy năm như một ngày chưa từng thay đổi vị trí dù chỉ một ly. Khi còn nhỏ, Từ Phượng Niên nghịch ngợm chỉ thích lẻn vào phòng nhị tỷ, lặng lẽ di chuyển vài món đồ nhỏ khó thấy, nhưng không lần nào ngoại lệ, Từ Vị Hùng đều tìm ra manh mối, sau đó tìm đến Từ Phượng Niên mà véo tai đến chết đi sống lại. Tự cho mình da dày thịt béo, Từ Phượng Niên chơi trò này suốt nhiều năm không biết chán.
Trong ấn tượng của hắn, y phục của Từ Vị Hùng tuy mộc mạc nhưng rất sạch sẽ, chưa bao giờ dính bụi bẩn rõ ràng như hôm nay, có thể thấy chuyến đi này của nàng vội vã đến mức nào.
Cảnh tượng tỷ đệ tương phùng ấm áp như vậy, cuối cùng lại bị một tiểu hài tử to gan lớn mật phá hỏng: “Cô nương, ôm một cái!”
