Mũi Mang Đao ma sát cùng vỏ đao cổ phác, phát ra tiếng kim thạch giao thoa chói tai.
Đào Tiềm Trĩ khí cơ tầng tầng lớp lớp, như suối trào ra, trong sát na mấy lần chồng chất tí lực, mũi đao nở rộ một luồng bạch mang rực rỡ.
Thích khách trẻ tuổi thân thể lùi lại, không thấy hắn chạm vào vỏ đao thế nào liền bị dắt lùi về sau, tay phải vạch xéo một biên độ vi diệu, vỏ đao rời tay tựa rắn độc cấp tốc xoay quanh mũi đao, sau đó men theo lên trên, muốn chặt đứt cổ tay cầm đao của Đào Tiềm Trĩ.
Đào Tiềm Trĩ hơi rụt tay, hừ lạnh một tiếng: “Đao pháp đường rừng ở đâu ra, điêu trùng tiểu kỹ!”
Vị kỵ tướng Cô Tắc vốn nức tiếng mã chiến này, hai ống tay áo phồng lên, Mang Đao thành công hất văng vỏ đao quỷ dị vẫn đang xoay tròn không ngừng kia. Thấy người trước mặt tay không tấc sắt, hào quang trên Mang Đao lại bùng lên, chực chờ xé toang lồng ngực tên thích khách trầm mặc. Nhưng khi Đào Tiềm Trĩ thấy cánh tay phải thích khách làm động tác kéo giật rồi thu về, lòng sinh cảnh giác, liền thi triển Thiên Cân Trụy, hai chân lún sâu vào bùn lầy, cúi đầu vừa vặn tránh được một đao sao đoạt mạng. Thoát được một kiếp, Đào Tiềm Trĩ rút mũi chân ra, đá tung một mảng bùn lớn ập về phía gã đao khách trẻ tuổi có thủ pháp quái dị khôn lường kia, hai tay cùng nắm chặt chuôi đao, thân thể cường tráng đổ về trước, mang theo thế mạnh mẽ, cả người lẫn đao cùng lao tới. Vỏ đao không cứa đứt cổ Đào Tiềm Trĩ, nhưng cũng không rơi xuống đất, mà xoay tròn như chim én trên không, bay về bên tay trái thích khách, hắn búng ngón tay một cái, vừa chạm vào trong chớp mắt đã lại rời tay, hất lên đâm về phía Đào Tiềm Trĩ.
