Từ Phượng Niên cười đáp: "Vốn dĩ là vì thấy câu chuyện hay, trên người lại có chút tiền lẻ, khó khăn lắm mới giết được thời gian, xem như là niềm vui bất ngờ. Lão tiên sinh không cần bận lòng, cứ coi như nơi đất khách gặp cố nhân, người trong túi có nhiều tiền đồng hơn một chút mời uống chén rượu cũng là lẽ thường tình."
Lão nhân sảng khoái cười lớn: "Chí phải, công tử bụng dạ rộng rãi, lão già này cũng không thể câu nệ được nữa. Nào, cạn một bát. Rượu này tuy không sánh được với rượu Lục Nghĩ chính tông ở xứ Bắc Lương, nhưng cũng là rượu ngon."
Hai người cạn chén trong một hơi, còn hai vị cô nương thì uống trà, chưởng quỹ cũng tiện thể mang thêm chút bánh ngọt hoa quả không tốn bao nhiêu tiền, tâm trạng cũng thư thái nhàn nhã.
Từ Phượng Niên cười hỏi: “Lão tiên sinh ở Bắc Mãng lại nói lời hay về thế tử Bắc Lương, không sợ rước họa vào thân sao?”
Lão thuyết thư đã ngoài sáu mươi lắc đầu nói: “Có gì đáng sợ đâu, thời buổi này, muốn kiếm nhiều tiền hơn người cùng nghề thì không thể sợ phiền phức.”
