Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó tất cả đều nhìn về phía Chung Ly Nhạc.
Nơi đây có không ít người quen của Chung Ly Nhạc, như Tô Mị, Tô Thanh Phủ, Tô Giáng Tuyết, Nguyệt Dao,… đều thân quen với hắn, dù sao thì năm đó Chung Ly Nhạc cũng đã ở Vạn Hoa Sơn Mạch trăm năm, hơn nữa hắn còn là người đứng đầu của Vạn Bảo Hành tại Vạn Hoa Sơn Mạch, bất kể là Linh Lộc Nhất Tộc hay Yêu Hồ Nhất Tộc, đều qua lại với hắn không ít lần.
“Chung Ly đạo hữu! Có thể cho chúng ta biết tình hình được không?” Tô Mị lên tiếng hỏi trước.
“Đương nhiên là được.” Chung Ly Nhạc vừa hay cũng đã mệt, bèn dừng lại kể cho bọn họ nghe chi tiết về tình hình của yêu tà.
Sau khi hiểu rõ tình hình, Tô Mị nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chúng ta không nên tách ra quá xa, nếu không địch lại thì có thể tương trợ lẫn nhau!”
