“Dù sao đi nữa, vẫn còn hy vọng!” Chung Ly Hà Y nói khẽ.
Nàng nghĩ đến một người, Dương Chính Sơn, bóng hình mà nàng vẫn luôn không thể nào quên được.
“Dù sao đi nữa, vẫn còn hy vọng!”
Nàng lặp lại lần nữa.
“Hy vọng ư, ha ha, hôm nay ta sẽ bóp nát hy vọng của ngươi!”
