“Cho ngươi đấy.” U Điệp không nhận, “Ngươi mau chóng tấn thăng Hợp Đạo mới là chuyện quan trọng, ta ở đây cứ từ từ khổ tu là được.”
Lục Diệp nắm lấy tay ả, ấn chiếc trữ vật giới vào: “Chút đạo ngư này, còn không đủ cho ta nhét kẽ răng.”
U Điệp nghi ngờ hắn cố ý nói vậy, dù sao một vạn đạo ngư cũng không ít, ả thật sự chưa từng thấy nhiều đạo ngư đến thế.
"Thịt muỗi cũng là thịt, ta chỉ muốn cho ngươi." U Điệp bĩu môi.
Lục Diệp đau đầu: "Tuổi đã lớn rồi đừng giả vờ non nớt nữa, mau đi trị thương đi!" Hắn sải bước vào trong, U Điệp dậm chân phía sau hắn, chỉ cảm thấy một phen hảo ý của mình đã đổ sông đổ biển.
