Nơi chân trời mờ mịt một vệt trắng, tuyết trên mây cũng thật nhẹ nhàng, dường như có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào.
Vân Quốc vốn không phải xứ lạnh, duy chỉ có Bão Tuyết Phong quanh năm không tan, một mình vươn lên giữa biển mây.
Diệp Thanh Vũ ôm gối ngồi bên vách đá, lặng ngắm biển mây gợn sóng.
Nàng giờ đây cũng chuộng mặc bạch y, một chiếc trâm ngọc cài búi tóc, một thân tiên bào trắng tựa mây giăng.
Không son không phấn, lại như một vị công tử thoát tục.
