Sau khi nói chuyện xong, Ninh Dạ đi khỏi.
Khoảnh khắc ra khỏi đại điện, trong lúc ngẩn ngơ, Ninh Dạ cảm thấy mình như trở về Chấp Tử thành.
Y lại nắm giữ đại quyền.
Nhưng lần này là ở Đông Phong quan.
Địa điểm càng nhỏ thì thật ra quyền lực càng lớn.
Khi trong Chấp Tử thành, tuy hắn có thể triệu tập càng nhiều cường giả, nhưng không thể điều động Thập Nhị Thiên Cương, cũng không thể chỉ huy tam đại nguyên lão như Hà Sinh Mặc. Thế nhưng ở Đông Phong quan này, ngoài Quân Bất Lạc và ba vị vệ binh, thậm chí hắn có thể điều động Đông Phong vệ của Quân Bất Lạc - có thể có gián điệp trong bất cứ đội ngũ nào, Quân Bất Lạc không dám xem thường.
Vì vậy Ninh Dạ nhanh chóng kiểm tra nhân sự cụ thể của Đông Phong quan.
Trong Đông Phong quan, người có địa vị tối cao đương nhiên là Quân Bất Lạc, bên dưới là tam đại vệ binh.
Ngoài ra còn lục bộ, chia ra quản lý các sự vụ cụ thể, vì vậy miền đông có danh hiệu Tam Vệ Lục Ty.
Nhưng lục ty chia ra quản lý các nơi ở khu vực phía đông, bây giờ trong Đông Phong quan chỉ có Giám Sát bộ, phụ trách trị an, ty trưởng tên là Quyền Trường Trì, cũng là một tu sĩ cảnh giới Vạn Pháp.
Cách quản lý của Hắc Bạch thần cung là song hướng, một là quản lý địa phương, một là quản lý chức năng, xét theo chức năng thì cấp trên của Giám Sát ty chính là Giám Sát đường, nói cách khác, Lạc Cầu Chân chính là cấp trên của hắn.
Nhưng trong Trường Thanh giới, quyền tự trị của địa phương lớn hơn chức quyền, lại thêm thân phận của Quân Bất Lạc, vì vậy Lạc Cầu Chân chỉ thỉnh thoảng hỏi tới chuyện của Giám Sát ty bên miền đông, không hạ lệnh cụ thể, không thể thông qua đường này để bẫy Lạc Cầu Chân.
Ngoài Tam Vệ Lục Ty ra, Đông Phong quan còn một bộ ngành khác nắm quyền, chính là quan phủ bản địa.
Mặc châu có sáu nước, trong đó quốc gia lớn nhất tên là Mặc quốc, thủ đô là Chấp Tử thành.
Nhưng trong tình hình tiên pháp hiện thế, phàm nhân không thể đối phó với tiên nhân, vương triều chỉ là hư ảo, mọi người không động đao binh nên vương triều không có quân đội, chỉ có quan sai, những chuyện thay đổi triều chính, chia cắt đất đai đều do tiên môn khống chế, vương triều của phàm nhân chỉ là công cụ để thống trị phàm nhân, vì vậy mọi người không nói tên quốc gia mà gọi tên của tiên môn. Vì vậy có nhiều tên nước không được lan truyền, thậm chí rất nhiều bách tính còn không biết mình là con dân nước nào.
Nhưng khu vực phía đông lại là ngoại lệ.
Vì bản thân khu vực phía đông là một quốc gia độc lập, tên là Dịch.
Lãnh thổ của Dịch quốc đứng thứ ba từ dưới lên trong số Mặc châu lục quốc, nhưng địa vị của nó trong Mặc châu lại cao hơn Mặc quốc nhiều, nguyên nhân là vì Quân Bất Lạc - bản thân Quân Bất Lạc từng là thái tử của Dịch quốc, nghe nói còn là nửa quốc vương, sau đó thăng cấp nên từ bỏ thân phận quốc vương.
Chính vì vậy, triều đình Dịch quốc cũng có quyền lực nhất định ở khu vực phía đông. Thậm chí có thể dùng thân phận phàm nhân chiêu mộ tu sĩ.
Ninh Dạ còn phát hiện dường như trong triều đình Dịch quốc còn một số tu tiên giả khá cường đại, nhưng những tu tiên giả này có thân phận rất thần bí, khó mà tra rõ tình hình.
Nhưng Quân Bất Lạc không thể không biết chuyện này, xét theo hành vi trước đây của hắn, chắc là cố ý làm vậy - người này đang tích lũy lực lượng.
Hắn định làm phản à?
Ninh Dạ lập tức phủ định suy nghĩ này.
Quân Bất Lạc sẽ không phản bội môn phái, nhưng có đám thủ hạ bí mật này, hắn có thể tìm kiếm lợi ích dễ dàng hơn.
Đối với Quân Bất Lạc mà nói, hắn có Vô Thiên thần độn, tuy tới vô hình đi vô tung, rất khó bị giết chết, nhưng cũng do đó căn cơ tu vi không đủ, khó mà qua cánh cửa kiếp nạn Niết Bàn. Chính vì vậy hắn phải nghĩ đủ mọi cách tăng cường thủ đoạn và tài nguyên cho bản thân, để tương lai chắc chắn hơn trong việc xung kích cảnh giới Niết Bàn.
Nói chung, trong Đông Phong quan, triều đình Dịch quốc vẫn có lực ảnh hưởng nhất định, không thể không chú ý tới.
Chuyện mà Ninh Dạ hứng thú nhất là liệu Hắc Bạch thần cung có biết đám tu sĩ mà Quân Bất Lạc đặt trong triều đình hay không?
Nghĩ tới nghĩ lui, y cảm thấy chắc không lừa được Hắc Bạch thần cung, nhưng mọi người mắt nhắm mắt mở, chỉ cần Quân Bất Lạc không làm phản, cứ mặc kệ hắn.
Nhưng nếu bảo hoan nghênh thì chưa chắc...
Nghĩ tới đây, trong lòng Ninh Dạ đã có tính toán.
————————————
Buổi chiều, Ninh Dạ lại đi dạo phố, gặp Công Tôn Điệp lần nữa.
Lần này Công Tôn Điệp hóa thành một đứa trẻ nghịch cầu hoa ở bên cạnh, cao không quá một mét.
Thiên Huyễn thuật của cô nàng này càng ngày càng cao cường, nếu không có tâm linh tương thông, chỉ dùng năng lực quan sát, e là Ninh Dạ cũng không nhận ra.
“Yên Vũ lâu đã nhận được tin, đang phái người tới.” Công Tôn Điệp nói.
“Có biết là ai không?”
“Ta không phải người của Yên Vũ lâu, làm sao mà biết được?” Công Tôn Điệp tức giận nói.
Sau khi Lao Huyền Minh mất mạng, Công Tôn Điệp vẫn rất khó chịu với y, đặc biệt là bây giờ cô đã hóa thành tâm điểm của gió bão trong Đông Phong quan.
Công Tôn Điệp không thích trở thành tâm điểm như vậy, cô thích làm kẻ đứng trong bóng tối chỉ đạo, đây mới là chuyện mà người có Thiên Huyễn thuật nên làm.
Nhưng Ninh Dạ cướp mất vị trí này, khiến cô rất khó chịu.
Ninh Dạ cũng thấy đau đầu: “Tập trung chút nào, đại tiểu thư của ta ơi. Mọi chuyện rất phức tạp, nếu muốn hoàn thành kế hoạch thì phải cố gắng tìm hiểu thật nhiều tin tức.”
“Được rồi, được rồi, ta biết rồi... là Phong Trung Túc.”
Là hắn?
Kẻ này từng xuất hiện trong trận chiến ở Lạc thành.
Nhưng phái hắn tới đây cũng hợp tình hợp lý, vì sở trường của kẻ này là độn thuật, hơn nữa còn là phong độn.
Nếu chỉ xét về tốc độ thì Phong Trung Túc không hề chậm hơn Quân Bất Lạc, có điều căn cơ Vô Thiên thần độn của Quân Bất Lạc là đạo về không gian, không chỉ am hiểu tốc độ mà còn độn pháp tuyệt đỉnh dịch chuyển tức thời cả ngàn dặm, đây là điểm mà Súc Địa Thành Thốn của Phong Trung Túc không bằng.
Nhưng nếu dịch chuyển trong phạm vi nhỏ, Phong Trung Túc không hề kém hơn Quân Bất Lạc.
Nếu dùng tốc độ đấu tốc độ, lại thêm sức hút từ Phong Ma Vũ, Phong Trung Túc đến đây cũng rất bình thường.
Ninh Dạ vẫn nói: “Không thể chỉ có mình hắn, chắc chắn còn một người.”
Đây là lãnh địa của Quân Bất Lạc, cho dù Phong Trung Túc mạnh đến mấy cũng không thể một mình đấu với toàn bộ Đông Phong quan được.”
“Trịnh Ngọc Huy?” Công Tôn Điệp hỏi.
“không.” Ninh Dạ lắc đầu: “Trịnh Ngọc Huy am hiểu trận pháp cấm chế, nơi này không phải Lạc thành, nơi này không có nhiều không gian cho hắn phát huy. Xét thấy có Phong Ma Vũ, nếu ta là Yên Vũ lâu, ta sẽ phái... Ma Hải Thọ.”
Ma Hải Thọ?
Nghe tới cái tên này, Công Tôn Điệp lập tức hiểu ra.
Tam Đại Ác Nhân của Yên Vũ lâu, Thực Tâm Nhân Ma - Khâu Mộng Sơn xếp hạng nhất, Ma Hải Thọ đứng thứ hai.
Người này xuất thân Ma môn, sau đó phản bộ Ma môn gia nhập Yên Vũ lâu, mượn công pháp của Yên Vũ lâu tu luyện thành công Ma Thiên thần thông, một khi ra tay là ma khí đầy trời.
Kẻ này có tiếng ác là vì ma khí của hắn quá ác độc, không chỉ giết vô số người mà còn làm ô nhiễm vạn vật, nơi ma khí chạm vào không còn một cành cây cọng cỏ. Kẻ bị giết chết sẽ hóa thành ma phó, bị hắn điều khiển.
Khả năng chống cự của Quân Bất Lạc đối với ma khí rất bình thường, Phong Ma Vũ lại là chí bảo có ma tính, Ma Hải Thọ tới đây là không thể thích hợp hơn.
Phong Trung Túc, Ma Hải Thọ, một gió một ma, rất thích hợp với tính chất của Phong Ma Vũ, bất luận ai nhận được đều rất có lợi. Không khéo sau khi nhận được bảo vật, Ma Hải Thọ còn chơi trò ma hóa thiên địa, biến Đông Phong quan thành ma ngục ngàn dặm, phát tiết mối thù ở Chấp Tử thành.
Tuy Ninh Dạ chỉ đoán mò nhưng Công Tôn Điệp biết suy đoán của Ninh Dạ chắc không sai, rất có thể Ma Hải Thọ cũng tới.
Nghĩ tới chuyện ở Lạc thành, e là lần này Yên Vũ lâu chỉ phái tới càng nhiều người, càng mạnh hơn, chứ không ít hơn.
Công Tôn Điệp cười nói: “Chuyện đó thì liên quan gì tới ta, đây là phiền toái của Quân Bất Lạc cơ mà. Còn ngươi, ngươi định làm thế nào?”
“Ta lừa Quân Bất Lạc, nói bên cạnh hắn có gián điệp của Yên Vũ lâu, vì vậy đầu tiên cần giúp hắn tìm ra tên gián điệp này đã.”
“Tìm đâu ra gián điệp?” Công Tôn Điệp hỏi.
Ninh Dạ mỉm cười: “Cái này thì không cần ngươi lo, sở trường của ta rồi.”
Đối với Ninh Dạ mà nói, tìm ra gián điệp là chuyện quá đơn giản.
Đông Phong quan là địa điểm trọng yếu ở khu vực phía đông, Yên Vũ lâu lại rải gián điệp khắp thiên hạ, nơi này không thể không có.
Vấn đề duy nhất lại là, Ninh Dạ buộc phải tìm ra một lý do hợp tình hợp lý để phát hiện ra gián điệp.
——————————————
Vân Tuyệt cổ địa.
Tiết Minh U rất bất mãn nhìn Điền Viễn Trung đang mỉm cười, bên cạnh là Cố Phong Hiên luôn đeo mặt nạ con rối, vĩnh viễn không nhìn ra biểu cảm.
Ngón tay vô thức gõ lên mặt bàn, giọng điệu nghiêm nghị: “Thái Âm môn đã đưa ra đủ thành ý, nhưng quý phái liên tục khước từ, rốt cuộc có ý đồ gì?”
Ý đồ gì?
Đương nhiên là chia sẻ Đông Phong quan.
Điền Viễn Trung thầm phỉ nhổ, ngoài miệng lại nói: “Tuy bí cảnh Cực Đạo cung có pháp tắc đại đạo hiển hóa nhưng hiển nhiên nó như cơn sóng, chỉ hiện lên trong thời gian ngắn, khó mà có hiệu quả như ngày hôm trước. Chuyện này thì Ẩm Tuyết cô nương của quý phái có thể chứng minh. Nhưng chính vì vậy, bản phái rất khó ra giá. Nếu cao quá thì quý phái tới đây, thấy hiệu quả không rõ rệt, sẽ cảm thấy mình bị thiệt. Còn nếu thấp quá thì bản phái cũng gặp bất lợi. Vì vậy bản phái cảm thấy trước khi bí địa Cực Đạo ngưng tụ pháp tắc đại đạo và hiển hóa quy mô lớn lần thứ hai, chúng ta không nên quá quan tâm tới chuyện tiến vào.”
“Ý ngươi là cứ chờ như vậy à? Đợi sau khi pháp tắc đại đạo hiển hóa quy mô lớn, các ngươi mới ra giá cao?”
Cố Phong Hiên tiếp lời: “Cái này thì không phải, chủ yếu là trước đây bản phái và Thái Âm môn không tiếp xúc nhiều, hai bên không quen thuộc mấy nên phải cẩn thận một chút. Nếu trước lúc đó có thể phối hợp hành động nhiều hơn một chút, bồi dưỡng tình cảm, có lẽ sẽ tốt hơn.”
“Hả? Ngươi có ý gì?”
Điền Viễn Trung cười nói: “Nhắc lại cũng rất tình cờ, ngay hôm qua, Điền mỗ vừa nhận được một tin, nghe nói trong Phượng Linh các ở Đông Phong quan sắp bán đấu giá một món thần vật, tên là Phong Ma Vũ.”
Phong Ma Vũ?
Tiết Minh U đứng bật dậy.
Điền Viễn Trung nói: “Nghe nói thứ này có thiên phú phong độn, ta nghĩ nếu có thể đặt nó vào nơi ngộ đạo của Cực Đạo cung, liệu hai bên có kết hợp lại, giúp chúng ta dễ nhòm ngó bí mật cấp cao hơn không?”
“Ngươi muốn Phong Ma Vũ à?” Tiết Minh U cười lạnh.
Cố Phong Hiên nói: “Bây giờ còn chưa tới mức đó, nhưng bất luận Phong Ma Vũ rơi vào tay ai trong số chúng ta, đây cũng là chuyện tốt.”
Điền Viễn Trung tiếp tục nói: “Nếu Tiết sư có hứng thú, hay là hai môn phái chúng ta tới xem thử. Nếu có thể nhận được bảo vật này là tốt nhất, cho dù không nhận được cũng có thể mở mang tầm mắt, bồi dưỡng tình cảm. Dù sao thì... ngày tháng còn dài mà.”