Từng luồng lửa chân khí truyền vào thân thể Thanh Lâm, Thanh Lâm cảm giác như trở lại thời điểm trong khu rừng nhỏ, phóng hỏa tự thiêu.
Chỉ có điều, đau đớn dữ dội hơn ngày hôm đó nhiều, tâm trạng cũng càng phấn khích.
Không Viêm Tôn Giả đang luyện hóa Phong Ma Vũ vào thân thể hắn.
Hạo Thiên môn có một môn bí thuật luyện bảo, có thể dùng người làm đỉnh, luyện bảo vật vào than thể, từ đó trở đi nhân bảo hợp nhất, có thể dùng phương pháp tế luyện không ngừng tăng cường bản thân, không chỉ có uy lực cường đại, hơn nữa còn có thể phát huy tác dụng của bảo vật lên mức độ lớn nhất.
Nhưng hiệu quả của pháp thuật này được quyết định bởi bản thân bảo vật, không có bảo vật thật sự tốt thì không đáng sử dụng.
Nhưng Phong Ma Vũ lại đáng.
Nó từng là sợi lông trên đầu yêu thú cảnh giới thứ sáu Phong Ma thần chuẩn, đại biểu cho giới hạn tối đa là cảnh giới thứ sau, là thứ có khả năng đột phá hạn chế của thiên địa nhất.
Hạo Thiên môn vẫn luôn khao khát của có được nó, vì bảo vật này có thể xây dựng nên thiên tài rường cột của Hạo Thiên môn trong tương lai.
Đáng tiếc năm xưa không được may mắn, không thể nhận được Phong Ma Vũ, bây giờ rốt cuộc cũng tới tay nhưng không ngờ lại làm lợi cho tên đệ tử bình thường không biết gì này.
Thôi được, dù sao cũng chỉ là tạm thời!
Không Viêm Tôn Giả đã dốc hết năng lực luyện bảo cả đời vào, từng luồng phù văn huyền ảo đánh lên người Thanh Lâm, chải chuốt kinh mạch cho hắn, luyện hóa thân thể hắn. Đồng thời, hắn dẫn dắt ma khí của Ma môn lắng đọng, chìm xuống trong cơ thể Thanh Lâm, khiến cho nó có thể kết hợp với thân thể hắn.
Cùng lúc, gương mặt bị tổn thương cũng dần dần khôi phục.
Nói đúng hơn đây không phải khôi phục mà là chế tạo lại dung nhan.
Thuật luyện bảo, bản thân đã là một lần cải tạo thân thể con người.
Cảo tạo kinh mạch, cải tạo thân thể, có chế tạo lại dung mạo cũng không có gì lạ.
Trước đây Thanh Lâm không có cơ hội này nhưng rốt cuộc lần này hắn cũng có.
Chỉ có điều Thanh Lâm không đi theo con đường ‘tuyệt mỹ’ như Ninh Dạ.
Hắn ngày trước, phong độ ngời ngời, có thể coi là mỹ nam.
Nhưng lần làm lại này, hắn để cho dung mạo của mình trở nên cương nghị, kiên cường hơn, như búa đục đao khắc.
Dung mạo tới từ nội tâm.
Thanh Lâm hiện tại tràn ngập chí hướng báo thù, vì vậy gương mặt được tạo ra cũng là một diện mạo cứng rắn tràn ngập thù hận và ý chí chiến đấu.
Đương nhiên Không VIêm không thấy lạ vì Thanh Lâm dựng lại dung mạo, chỉ thở dài nói: “Hóa ra trông ngươi như vậy.”
Sau đó lại nói sang chuyện khác: “Cơ duyên của ngươi rất hiếm thấy trên đời. Vốn dĩ với tu vi của ngươi, căn bản là không thể chịu được linh lực của Phong Ma Vũ. Nhưng đứng trong ma trận này, nó lại tình cờ giúp ngươi chia sẻ linh lực, tích lũy căn cơ. Xem ra mục đích chính của ma trận này là trói buộc, không nhằm giết địch nên mới có thể làm việc cho ta, hơn nữa không biết vì sao mãi nó vẫn không phát động, cho ta thời cơ quý giá.”
Vừa nói hắn vừa ngưng tụ tất cả linh lực, dồn hết tài nguyên quý giá vào thân thể Thanh Lâm, hét lớn: “Ta dốc hết tất cả cho ngươi, sau ngày hôm nay, Viên Thanh Sơn, chắc chắn ngươi sẽ trở thành đại đệ tử thủ tịch của Hạo Thiên môn, đừng quên những gì ta đã làm!”
Thân trong lò lửa, Thanh Lâm bị ma hỏa thiêu đốt, nghiêm túc nhìn Không Viêm Tôn Giả: “Sư thúc yên tâm, đệ tử vĩnh viễn không bao giờ quên ơn huệ của sư thúc ngày hôm nay!”
“Được!” Không Viêm Tôn Giả hét lớn một tiếng, dốc hết lực lượng toàn thân trút ra, Phong Ma Vũ vẫn luôn lượn vòng trên đỉnh đầu Thanh Lâm hóa thành một luồng sáng chui vào thân thể hắn rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Đồng thời, Thanh Lâm quát lớn một tiếng, ma khí trong cơ thể bùng lên, sau lưng nứt ra, từng sợ lông chim màu đen sinh thành, hóa thành một cái cánh màu đen phủ kín bầu trời, tỏa ra khí thế cường đại trước nay của hưa từng có, uy lực hùng hồn xung kích khắp bốn phía, thậm chí bảo lô đỉnh cấp cũng không chịu nổi, ầm ầm nổ tung.
Đồng thời Không Viêm Tôn Giả cũng hét lớn, ngã bay ra ngoài, không có đủ pháp lực chống đỡ nên độc tính quỷ dị kia lan tràn khắp cơ thể hắn. Không Viêm Tôn Giả cảm thấy mình đang bị ăn mòn nhanh chóng.
Nhưng hắn không hề e ngại, ngược lại còn kêu lên vui mừng: “Thành công rồi! Rốt cuộc cũng thành công rồi! Đáng tiếc không có Ngọc Lưu Sương, không thì bảo thể của ngươi sẽ càng cường đại. Nhưng cũng không sao, Thanh Sơn, mau tới cứu ta, với tu vi của ngươi bây giờ, có thể dễ dàng hóa giải độc tố nho nhỏ này.”
“Thật à?” Đứng trong không trung, Thanh Lâm cảm thụ biến hóa của bản thân.
Vốn sĩ hắn chỉ là Hoa Luân sơ kỳ nhưng lúc này dưới lực lượng cường đại của Phong Ma Vũ, đã trực tiếp đạt tới Hoa Luân đỉnh phong.
Biến hóa rõ ràng nhất là Hoa Luân sau đầu hắn lập tức hiện lên vô số phù văn huyền bí, đại biểu cho vô số pháp thuật coa minh. Những pháp thuật này tới từ linh lực của Phong Thần chuẩn, nhưng thời khắc này trực tiếp gia tăng lên bản thân Thanh Lâm, khiến cho Hoa Luân tỏa hào quang huyền diệu rõ ràng, huyền bí vô tận.
Nhưng muốn xung kích lên Vạn Pháp vẫn khá khó khăn, mang ý nghĩ sẽ có rất nhiều linh lực bị lãng phí.
Nhưng đúng lúc này, trên không trung đột nhiên có một bàn tay ấn xuống đầu Thanh Lâm.
Thanh Lâm hoàn toàn không đề phòng, ngược lại miệng bắt đầu ngâm khẽ, niệm một giai điệu kỳ dị.
Nương theo giai điệu kỳ dị này, ma khí tràn ngập bầu trời đột nhiên xuất hiện một quầng sáng, một cây thước thông thiên kéo dài tận chín tầng trời.
Cấn Tự Bí treo cao, lóng lánh phù văn kỳ dị.
Hạ xuống người Thanh Lâm, vậy là thân thể Thanh Lâm không ngừng run rẩy, khí thế không những không mở rộng mà bắt đầu thu liễm lại.
Đó là lực lượng của Phong Ma Vũ đang thu vào cơ thể của hắn.
Đồng thời, trên bầu trời xuất hiện một cái bình nhỏ, từ trong bình chảy ra một luồng sương giá băng hàn, hạ xuống thân thể Thanh Lâm, khiến cho bảo thể của Thanh Lâm càng trơn bóng sáng sủa.
“Ngọc Lưu Sương?” Không Viêm kinh hãi hét lớn.
Nương theo Cấn Tự Bí lấp lánh, Ngọc Lưu Sương như ngân hà trút xuống, Hoa Luân sau đầu Thanh Lâm đột nhiên kết thành luân ấn,hóa thành một vùng trời huyền diệu rồi ầm ầm vỡ nát.
Thay vào đó là một hình người nhỏ bé ngồi nghiêm chỉnh bay lên từ trong cơ thể, như ẩn như hiện trên đỉnh đầu.
Đã lên tới cảnh giới Vạn Pháp!
“Chuyện này... sao lại như vậy?” Không Viêm Tôn Giả kinh ngạc chứng kiến cảnh tượng này.
Hắn không thể lý giải.
Tuy hắn dùng thuật luyện bảo của bản thân giấu Phong Ma Vũ vào trong người Thanh Lâm nhưng thật ra vẫn là linh lực của Phong Ma Vũ chứ không phải của Thanh Lâm. Không Viêm Tôn Giả giấu diếm một câu, đó là hắn lưu thủ một chút, chỉ làm cho Thanh Lâm tạm thời hợp thể với Phong Ma Vũ, sau này hắn vẫn có cách thu hồi Phong Ma Vũ, nhưng cái giá chính là tính mạng của Thanh Lâm, cũng khiến cho uy lực của Phong Ma Vũ bị hao tổn.
Nhưng thời khắc này, sau khi Thanh Lâm đột phá lên cảnh giới Vạn Pháp, Phong Ma Vũ đã thật sự hợp thể với Thanh Lâm.
Còn sau khi đột phá lên Vạn Pháp, tu vi của Thanh Lâm đang tiếp tục tăng cường, chỉ trong chớp mắt đã lên với Vạn Pháp đỉnh phong.
Nhưng lần này cho dù Ninh Dạ ra tay cũng không thể giúp hắn đột phá lên cảnh giới Vô Cấu.
Nhưng như vậy đã quá đủ.
Thanh Lâm thở dài một tiếng, nguyên thần trở về bản thể.
Lại nhìn sang Không Viêm Tôn Giả, khẽ mỉm cười: “Đa tạ Không Viêm sư thúc.”
Trong lòng Không Viêm đột nhiên lạnh buốt, nhìn Thanh Lâm, lại nhìn cây thước ngọc và cái bình Ngọc Lưu Sương rỗng tuếch trên đỉnh đầu, rốt cuộc cũng hiểu: “Tất cả những thứ này đều do các ngươi giở trò? Ngươi là người của Thiên Cơ môn?”
“Ta tên... Thanh Lâm.” Thanh Lâm nói xong đã đạt tay lên đầu Không Viêm Tôn Giả: “Đa tạ sư thúc ban cơ duyên cho ta, sư thúc, lên đường bình an.”
Ầm!
Thân thể Không Viêm Tôn Giả giật một cái, đã mềm oặt rồi ngã xuống.
Chưởng này không trực tiếp giết chết hắn mà ép cạn tất cả tu vi, sau đó độc tố sẽ xâm nhập vào tim mà chết.
Ma khí tiêu tan, thân thể của Ninh Dạ lại hiện lên: “Huynh nhận được Phong Ma Vũ, bước lên Vạn Pháp đỉnh phong nhưng dù sao cũng thiếu tâm cảnh và kinh nghiệm tương ứng. Tiếp đó cần tập trung tu luyện, đừng nóng lòng đột phá.”
“Huynh hiểu.” Thanh Lâm gật đầu.
“Càng không nên nóng lòng báo thù.” Ninh Dạ dặn hắn: “Thực lực tăng cường nhanh chóng sẽ ảnh hưởng tới tâm lý, khiến người ta có cảm giác bay bổng. Tuyệt đối đừng nghĩ có chút thực lực như vậy là muốn làm gì thì làm. Việc huynh phải làm bây giờ là mau chóng được Hạo Thiên môn coi trọng, đặt chân ở Hạo Thiên môn. Huynh đã luyện hóa Phong Ma Vũ triệt để, bắt đầu từ hôm nay, huynh chính là trụ cột của Hạo Thiên môn trong tương lai.”
Thanh Lâm nhẹ nhàng gật đầu.
Nhưng nhìn sang Thiên Cơ điện đã bị ma khí lây nhiễm lại không thể không âm thầm thở dài.
Thanh Lâm là người tương đối truyền thống,Thanh Lâm thật ra rất phản đối chuyện Ninh Dạ dùng ma khí xâm nhiễm Thiên Cơ điện.
Nhưng nếu Ninh Dạ không làm như vậy chưa chắc đã lừa được Không Viêm Tôn Giả.
Rốt cuộc là đúng hay sai, Thanh Lâm cũng thấy mờ mịt.
Nhưng ít ra hắn còn hiểu một điều: Nếu muốn báo thù, cứ nghe Ninh Dạ là không sai.
“Tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?” Hắn hỏi.
“Hôm nay chỉ đến đây thôi, về sau còn rất nhiều chuyện, chúng ta phải tiến hành từng bước một.” Ninh Dạ nói xong ném vài túi giới tử cho Thanh Lâm: “Trong này là linh thạch, huynh đã là cường giả, cũng nên có của cải tương xứng, có những thứ này cũng tiện cho huynh lôi kéo thành viên nòng cốt cho bản thân.”
Ninh Dạ nói xong vung tay áo, đã đưa Thanh Lâm ra khỏi Thiên Cơ điện.