Từ Vị Hùng bình tĩnh đáp: “Đương nhiên là lo Triệu gia bọn họ chẳng thể giang sơn vĩnh cố.”
Từ Phượng Niên cười khẩy: “Triều đại nào có thể truyền thừa không dứt ngàn vạn đời? Miệng thì nói thiên tử vạn tuế, hoàng hậu thiên tuế, nhưng có ai thật sự sống đến vạn tuế, thiên tuế đâu. Đúng là lo chuyện bao đồng!”
Từ Phượng Niên âm trầm nói: “Với cảnh giới của đạo sĩ này, không phi thăng chẳng phải là chiếm hầm cầu mà không chịu đi sao? Cũng may là ở Long Hổ Sơn, nếu ở Bắc Lương, ta nhất định sẽ kéo một vạn thiết kỵ đến nghiền nát lão già này thành tro bụi.”
Từ Vị Hùng nghiêng đầu, khóe môi cong lên, nửa nhắm nửa mở mắt cười nói: “Cóc ngáp, khẩu khí của ngươi thật lớn. Chưa nói đến đạo nhân cảnh giới Thiên Nhân kia có thể bị giết hay không, cứ nói hiện giờ ngươi chỉ huy nổi một vạn thiết kỵ ư? Đừng nói một vạn, ngay cả một ngàn, ngươi làm được không?”
Gội đầu xong, Từ Phượng Niên cầm khăn lụa nhẹ nhàng lau tóc cho Từ Vị Hùng, hai người ngồi xuống, thế tử điện hạ đã tốt thì tốt cho trót, giúp nàng chải mái tóc xanh mượt. Đối với lời châm chọc của nhị tỷ, hắn lại mang vẻ mặt vô lại, không lấy làm xấu hổ mà còn lấy làm vinh dự, cười hì hì nói: “Mượn binh của những anh hùng hảo hán như Trần Chi Báo, Điển Hùng Súc, đương nhiên là tự rước lấy bẽ mặt, nhưng chẳng phải vẫn còn Chử béo sao, thật sự không được thì mượn của Viên Tả Tông, Diêu lão ca vậy.”
